Buổi chiều ngày hôm ấy, Dương rời khỏi căn nhà nhỏ của bà cháu Yến, quay trở về mỏ khai thác để tiếp tục xử lý những công việc còn dang dở. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp nơi nơi, chiếc xe bạc tỷ bon bon chạy trên đường lớn. Gặp lại Yến, tâm trạng của anh vui vẻ khác lạ, cả quãng đường Dương cứ mỉm cười một mình không thôi. Anh nhớ đến dáng vẻ tức giận của cô khi bị anh đặt dưới thân mình, nhớ góc nghiêng đẹp mê hồn khi cô chuyên chú dọn dẹp nhà cửa, nhớ bức rèm cửa màu trắng phất phơ trong nắng sớm… Những hình ảnh đẹp đẽ ấy cứ thế xuất hiện trong tâm trí anh, quãng đường dường như cũng ngắn lại, anh có mặt ở khu tập thể công nhân khi trời vừa chuyển hoàng hôn.
Ngay khi xe Dương vừa đi vào bãi đậu xe, anh thấy chiếc xe Porsche đã đậu ở đó từ bao giờ. Anh thầm nghĩ trong đầu, chiếc xe này không biết là của cơ quan ban ngành địa phương nào đến kiểm tra, thị sát tình hình khai thác của mỏ? Mở cửa xe bước xuống, anh chậm rãi tiến về khu nhà tập thể, chưa đi đến nơi đã nghe được giọng nói nữ nhân từ bên trong vọng ra. Không ai khác, người ấy chính là Lam. Cô ấy đến đây làm gì? Và tại sao Lam biết đích xác anh đang ở đây??
Nghĩ đến lý do Lam xuất hiện ở đây, Dương bỗng thấy khó chịu, anh định quy chụp lỗi lầm này cho Dũng, vì hôm qua anh nghe được Dũng nói chuyện điện thoại với Lam. Chỉ có thể là cậu ấy tiết lộ mà thôi… hm, để xem tôi xử lý anh thế nào!? Dương thầm nghĩ. Nhưng rồi Dương chợt nảy ra một ý nghĩ khác. Bố của Lam vốn là bạn thân thiết với ông Hải (bố Dương), chính vì vậy, việc anh đi công tác ở đâu, nếu cô ấy muốn biết, thật ra không thiếu cách để tìm hiểu.
Nghĩ đến đây, Dương không thấy bực bội Dũng nữa, anh nghiêm nét mặt đi vào trong nhà. Lam đang ngồi đối diện với Dũng, thời tiết nắng nóng, cô nàng diện chiếc áo croptop cùng chân váy chữ A, sandal đế bệt màu trắng trông rất năng động. Nhìn thấy Dương, cô e thẹn cất lời:
— Anh vừa đi đâu về thế?
— Ai bảo em đến đây?
Dương nghiêm giọng hỏi.
Lam nũng nịu đáp:
— Không có ai bảo cả. Là em tự đến.
— Em đến đây làm gì?
— Phải có việc thì em mới đến được sao??
— Đây là nơi làm việc, không phải chỗ vui chơi giải trí. Em không ở nhà đi học mà tìm đến tận nơi xa xôi như vầy. Em có biết mình đang làm gì không hả?
Ánh mắt Lam rưng rưng xúc động, cô buột miệng hỏi lại:
— Anh đang lo lắng cho em đúng không? Anh sợ em là thân con gái một mình đi đường xa gặp nhiều nguy hiểm, có đúng vậy không?
Dũng ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, những lời suy diễn của Lam thực sự anh cũng không tiêu hóa nổi.
— Nói đi, em tìm đến tận đây là có mục đích gì?
— Anh không cần phải lo lắng cho em đâu. Hồi còn đi du học, vào mùa tuyết rơi, em vẫn thường theo đám bạn đi trượt tuyết. Từ chỗ ở của em đến điểm trượt tuyết khoảng 300 cây số, đường đi khó hơn từ Hà Nội đến Cao Bằng rất nhiều mà em vẫn lái xe đi được. Chút khoảng cách này sao làm khó được em, tay lái của em lụa lắm.
— Anh không lo lắng chuyện đó. Anh chỉ thấy phiền thôi. Đây là nơi làm việc, anh có nhiều chuyện phải giải quyết chứ không phải địa điểm tham quan du lịch. Tốt nhất em nên quay xe trở về Hà Nội cho anh.
— Nhưng mà tại sao??
— Nơi này không thích hợp để em xuất hiện.
— Anh định nói là cơ sở vật chất ở đây quá thiếu thốn, anh sợ em không chịu được khổ à? Không sao đâu, có những lúc em cũng đám bạn đi camping, vào tận rừng sâu, đồ dùng không đủ, thiếu thốn đủ thứ mà em vẫn thích nghi được. Huống chi ở đây điện có, nước sạch có, thực phẩm cũng chẳng thiếu thứ gì. Có chỗ ăn, chỗ ngủ… lại có cả anh. Em có gì phải lo lắng chứ?
Dương thực sự không hiểu nổi tâm trí của Lam đang nghĩ tới điều gì? Anh định nói thêm mấy câu thì Lam nhanh miệng nói trước:
— Dù sao em cũng đã đến đây rồi. Đi đường dài mệt ch,ết đi được. Bây giờ anh nỡ để em đi hơn 300km nữa sao?
Dũng thấy Lam nói vậy cũng có lý nên anh cất lời chen ngang:
— Đúng đấy, trời cũng sắp tối rồi. Đi đường xa nguy hiểm lắm. Cứ để cô ấy ngủ qua đêm ở đây, có gì ngày mai rồi tính tiếp!
Lam mừng rỡ ra mặt:
— Chỉ có anh Dũng tốt với em thôi!
Dũng cảnh báo:
— Là em muốn ở đây đấy nhé. Đêm ở đây không giống ở nhà đâu.
— Anh yên tâm, các anh chịu được thì em cũng chịu được.
Dương không muốn tiếp tục câu chuyện với Lam nữa, anh cảm thấy bất lực thực sự trước tính cách khó hiểu của cô nàng. Dương tìm một góc vắng và chăm chú ngồi xem công việc qua ipad, Lam có đôi lúc muốn đến gần anh, nhưng lại sợ Dương nổi cáu nên cô chỉ dám ngồi cách một khoảng xa. Lúc thì cô xem điện thoại, khi thì ngó nghiêng quan sát khu nhà tập thể đơn sơ này. Ngồi một mình, Lam nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao con người của Dương “trong ngoài bất nhất” như vậy. Rõ ràng đêm đó anh nói nhớ cô… Vậy mà khi cô xuất hiện, thái độ của anh dường như chẳng mấy vui vẻ.
Buổi tối hôm ấy, như thường lệ, Dương cùng mọi người ăn cơm, hôm nay có thêm vị khách lạ, lại là con gái nên một số thanh niên cứ lời qua tiếng lại, tìm cách bắt chuyện với cô nàng xinh đẹp từ phố thị xa xôi đến đây. Được trêu ghẹo, được khen ngợi và tán tỉnh, Lam thích thú cười tươi như hoa. Từ đầu đến cuối, thái độ của Dương dửng dưng như không. Nếu không phải vì cô từ nơi xa xôi đến đây, anh không ngại mà ép cô rời khỏi rồi. Nghĩ lại lời nói của Dũng, Dương càng cảm thấy lập luận của anh chàng sâu sắc. Ở bên người mình thích, dù là ở nơi nào, bao lâu cũng không thấy chán. Ở gần người mình không thích, nhìn mọi thứ xung quanh cũng đều như có cái gai trong mắt vậy. Dương thấy tâm tư bực bội gì đâu. 😞
Ăn xong bữa tối, đám thanh niên rủ nhau chơi bài, Dũng thì ngồi một góc nhắn tin với ai đó, thỉnh thoảng anh lại cười khúc khích một mình. Dương miệt mài với công việc bên ipad, những email từ tổng công ty gửi đến chờ anh phê duyệt nhiều không đếm xuể. Khi không thấy ai ra khu vệ sinh nữa nên Lam một mình mang đồ đi tắm. Nhìn bóng đèn màu trắng treo lơ lửng giữa không trung, mái lợp bằng bờ rô, bốn bức tường xi măng không là trát, ngay cả gương soi cũng không có… Lam thở dài ngao ngán, đúng là cái gì cũng thiếu thốn. Cơ mà cô trót võ miệng rồi, nếu cô không thích nghi được thì mất mặt chết.
Lam lần lượt tháo bỏ váy áo trên người mình xuống, cô dội nước lên người, buổi tối, dù là mùa hè nhưng nước ở đây mát lạnh khiến cô rùng mình. Vừa tắm, cơ thể Lam không ngừng run rẩy… Bỗng, có con ch,uột chui qua khe hở của cánh cửa nhà tắm chạy vào, Lam giật mình sợ hãi và hét toáng lên. Cơ thể không mảnh vải của cô nhảy cẫng trong nhà tắm.
Nghe tiếng ồn ào, tất cả mọi người ở trong khu nhà đều tò mò chạy ra xem thử. Dương cũng vậy, anh không biết Lam đã gặp vấn đề gì, cơ mà nghe tiếng hét của cô… anh thực sự hoang mang nên cũng bỏ dở công việc đi về phía khu vệ sinh xem thử.
Ở chốn này, chỉ có mình Lam là con gái, và bởi vậy, khi nghe thấy cô kêu khóc, ai cũng thấy lo lắng. Mọi người tập trung đứng trước cửa nhà tắm và tò mò hỏi:
— Cô gì ơi, cô có ổn không?
Nghe tiếng người rì rầm ở bên ngoài, Lam vội đáp:
— Chuột… trong này có chuột. Tôi sợ lắm, làm thế nào để đuổi nó đi bây giờ?
Một người khác đứng bên ngoài gợi ý:
— Cô dội nước vào người nó, nó sợ nó sẽ chạy đi thôi.
— Ôi, không… tôi sợ lắm.
Dương thấy Lam bắt đầu mắc bệnh tiểu thư nên anh không hiếu kỳ đứng xem nữa mà quay trở lại khu nhà tập thể. Chẳng biết Lam xử lý tình huống ở trong nhà tắm thế nào, lát sau cũng thấy cô xuất hiện. Nhóm thanh niên cứ thế vây quanh cô nàng giống như những con chiên ngoan đạo. Nếu nhận xét một cách công tâm thì Lam khá xinh, nét đẹp khỏe khoắn và năng động. Cơ mà cô ấy không phải là kiểu mẫu con gái mà anh thích nên nhìn thêm một lần Dương cũng không có cảm giác rung động.
Đêm xuống, nằm ở chiếc giường kế bên khung cửa sổ, nghe tiếng côn trùng râm ran ngoài rặng cây, Dương trở mình thao thức không ngủ được. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới tối qua anh còn đang ở ngoài thành phố, cùng ăn tối, cùng trò chuyện với bà cháu Yến, anh nhớ khung cảnh giản dị nơi mà Yến sinh sống, nhớ mùi hương quen thuộc của cô. Nhớ những cái ôm nồng nàn da diết…
Không ngủ được, Dương một mình tản bộ ra ngoài bãi đậu xe, đêm nay có trăng, lớp ánh sáng màu bạc phủ xuống những tán lá cây tạo thành vệt sáng mơ hồ. Đang miên man suy nghĩ thì có bóng người xuất hiện ở phía sau, Dương giật mình quay lại thì thấy Lam đang đứng cách anh một quãng.
— Đêm rồi, em định dọa ma anh đấy à?
Dương hơi gắt nhẹ.
— Anh không ngủ được à?
Lam chậm rãi tiến đến gần và tò mò hỏi.
— Em không ngủ đi, ra đây làm gì?
— Em cũng không ngủ được. Mình nói chuyện một lát rồi ngủ nhé.
— Em nghỉ sớm đi, ngay sáng ngày mai trở về Hà Nội cho anh.
— Em ở lại cùng anh không được à?
— Anh thấy em rất phiền!
— Em hứa sẽ không gây rối lúc anh làm việc.
— Em không hiểu hay cố tỏ ra không hiểu thế hả??
— Em đang cố hiểu theo suy nghĩ của em đây. Rõ ràng anh thích em, vậy tại sao cứ tỏ ra lạnh lùng, xa cách với em như vậy?
— Anh đã nói chuyện này với em rồi. Anh chỉ coi em như em gái. Hoàn toàn không có rung động yêu đương. Em đừng hiểu mọi chuyện sang hướng khác được không?
— Rõ ràng đêm hôm đó, lúc anh say rượu… anh nói nhớ em!??
— Anh nói khi nào?
— Cái đêm mưa đó… anh thực sự không nhớ gì sao?
— Em đừng bịa chuyện. Anh không có tình cảm với em. Kể cả khi say anh cũng không nhầm lẫn được đâu.
— Anh nói dối!!
Dương nghiêm giọng nói:
— Em còn nhớ cách đây không lâu, em vào thư phòng và thấy anh đang ở bên Yến chứ?
Lam đứng ch,ết trân tại chỗ, khung cảnh đó cô chỉ muốn xóa nó đi khỏi ký ức. Vậy mà Dương nhẫn tâm nhắc lại.
— Em không nhớ gì hết. Em thực sự không nhớ gì cả. Em chỉ biết em thích anh thôi…
— Nhưng anh không thích em.
— Tại sao??
— Không bởi tại sao cả. Không thích là không thích. Em thích anh, đó là cảm xúc của cá nhân em. Anh hoàn toàn trân trọng. Nhưng không vì thế mà anh đáp trả tình cảm ấy được. Anh không thể gượng ép trái tim mình phải làm những điều mà nó không muốn!!